Thứ Tư, 31 tháng 5, 2017

Ngỡ ngàng nhận lại 10 cây vàng từ người đi mua đồng nát

Ngồi trên đống vàng mà thêm run, hai vợ chồng chụm lại bàn nhau cách đem trả. Giờ mà đánh tiếng dễ có cả chục người nổi máu tham mà nhận vơ, chẳng biết đâu mà lần đã đành lại không chừng đám lưu manh kề dao vào cổ mà cướp mất. Mười cây vàng được chị Thuật đem chia ra làm hai gói cất ở hai nơi cho thật kín đáo.

Đó là một buổi chiều như mọi buổi chiều khác, anh Nguyễn Tiến Bắc (thôn Du Nghệ, thị trấn Quốc Oai, huyện Quốc Oai, Hà Nội) cắm mặt vào đám đồng nát vợ vừa chở về nơi góc vườn để phân loại. Mùi mốc hăng hăng, mùi tanh lợm giọng, mùi thối thum thủm của đủ thứ rác rưởi sộc qua lượt khẩu trang dày cộp lên mũi, xuống họng, bóp nghẹt hai lá phổi.


Chị Thuật đi gom đồng nát.

Lúc đang nhặt nhạnh mớ giấy vụn, bỗng một cái túi nylon nặng nặng văng ra, cứ tưởng mấy cái ốc vít nên anh Bắc đá sang một góc vườn rồi lại dọn tiếp.

Hai hôm sau, khi đã vãn việc, anh Bắc mới sực nhớ đến cái túi, bèn tò mò giở ra xem. Trong cái túi có một gói khăn mặt cũ. Mở gói khăn mặt cũ ra lại có một gói giấy. Lột hết lớp giấy lộ ra một dây vàng 5 cây dính liền nhau kèm theo 5 cây vàng lẻ. Định thần nhìn kỹ lại, trên mỗi cây vàng đều có ký hiệu của nhà sản xuất, kèm cả giấy tờ mua bán viết tay, chứng tỏ là vàng thật.

Anh Bắc vội cất mười cây vàng ở xó nhà rồi hỏi vợ: “Mẹ nó có nhớ mấy ngày trước đã từng mua đồng nát của những ai không, người ta làm cả đời mới được gần đấy”. Chị Nguyễn Thị Thuật, vợ anh Bắc, bảo: “Cả đời gì?”. Anh đáp: “Vàng chứ gì, những mười cây, người ta bỏ sót trong đống giấy vụn”.

Anh chị Thuận đang phân loại đồ mua do cu đồng nát. Nghe đến đoạn đó, cái chổi trong tay chị Thuật bỗng rơi cạnh xuống nền nhà. Miệng chị như díu lại: “Chết chết, vàng đâu rồi, đưa tôi xem nào, chắc là vàng giả chứ làm gì có thật”. Từng ngón tay chị run run gỡ từng lượt bọc của cái túi nơi xó nhà, đúng là vàng thật rồi, nhưng của ai?



Nửa tháng sau, một buổi anh Bắc đang ở nhà thì có đôi vợ chồng lạ tìm đến, mắt họ cứ ngó chăm chăm vào đống thanh lý đồ cũ giấy vụn nơi góc vườn. Anh hỏi tìm gì thì họ bảo tìm vàng: “Khổ quá em có ít vàng để vào thùng giấy catton vỏ tủ lạnh, ở nhà chồng không biết đã đem bán đồng nát mất”. Anh buông một câu thăm dò tiếp: “Đồng tiền đi liền với ruột, ai lại cất vàng vào hộp giấy? Thế nhiều hay ít?”. Chị phụ nữ mắt đỏ hoe: “Mười cây anh ạ”.

Đúng lúc ấy, chị Thuật đạp xe về đến ngõ liền: “Thế thì không phải tìm kiếm gì nữa, anh chị cứ vào đây uống nước đã”. Mười cây vàng được đem trả lại cho chủ nhân trong sự ngỡ ngàng của đôi vợ chồng nọ.

Chị nọ một mực rút từ tay ra một cái nhẫn vàng mà rằng: “Đây là cái duyên của chị em mình gặp nhau, em cầm lấy hai chỉ này coi như là lời cảm ơn của anh chị” khiến chị Thuật cứ phải chối đây đẩy như phải bỏng.

Ba năm trước vợ chồng Bắc - Thuật vẫn thuộc hộ nghèo, anh làm nghề chẻ tre đan sọt lợn đem ra chợ huyện bán còn chị cấy vài ba sào ruộng. Khi nghề đan sọt ế ẩm, chị bàn với chồng đạp xe đi mua do cu đồng nát khắp huyện, tính ra mỗi ngày lời lãi 50.000 - 70.000 đồng. Thấy bán hằng ngày cho mối không được lãi mấy, chị Thuật chở đồng nát về nhà rồi cùng chồng phân loại, đợi số lượng nhiều mới bán.

Tiếng là chủ vựa nhưng quy mô nhỏ đến mức chỉ có hai vợ chồng tự mua đồ cũ, tự phân loại chứ không quy tập được đội quân vài chục người thu gom, bỏ mối như các ông chủ khác. Hàng hóa của họ thì thập cẩm. “Nhựa chết” loại nhựa tái chế cứng quào bán 3.000 đồng/kg, “nhựa sống” bán 7.000 đồng/kg, giấy vụn bán 3.000 đồng/kg, sắt bán 6.500 đồng/kg…

Cứ mươi hôm, nửa tháng họ xuất kho thanh ly do cu đồng nát của mình một lần, mỗi kg phế liệu chỉ được 300-400đ lãi. Hai vợ chồng cứ lăn ra mà làm không dám có một ngày thứ bảy, chủ nhật, tối ba mươi Tết vẫn lọc cọc kéo xe bò đồng nát về nhà mà tính ra cũng chỉ kiếm được cỡ già ba bốn triệu đồng một tháng. Số tiền ấy cũng chỉ vừa đủ trang trải cho hai con đi học, một đại học, một tiểu học.
Lúc thằng đầu vào đại học, chiếc xe máy duy nhất của gia đình cũng nhường để cho con. Buổi nào gần, chị kéo xe đi, buổi nào xa thì mượn xe máy hàng xóm rồi móc vào chiếc xe bò thay cho sức người kéo…

Gia cảnh nghèo của vợ chồng chị Thuật.

Ngay ngôi nhà cấp bốn xây gạch ba banh mái lợp rơm bố mẹ hồi môn cho anh chị trên mảnh đất ở rìa làng, chắt bóp, tằn tiện mãi họ mới mua được ít ngói lợp thay thế. Của cải anh chị chẳng có gì ngoài bộ bàn ghế tre cũ kỹ tự đóng, cái thùng phuy sắt hoen gỉ đựng thóc ăn, cái quạt, cái đài  đồ cũ đồng nát nhặt về đến cả những quyển sách giáo khoa, sách nâng cao cho hai đứa con cũng từ đồng nát…

Chị Đỗ Thị Oanh nhà ở khu Thương mại thị trấn Quốc Oai chính là khổ chủ mất vàng hy hữu nọ. Chỗ vàng đó được chị Oanh bí mật cất trong đám vỏ thùng catton để trên cái tủ đứng, bí mật đến nỗi ngay cả chồng con cũng không biết.

“Lúc đó tôi có việc phải đi miền Nam một thời gian. Hôm nhà có giỗ, khóa cái tủ đứng rồi cất chìa lên nóc, giật mình sờ mãi không thấy hộp catton đựng vàng đâu. Sực hỏi chồng thì nghe anh bảo đã bán đồng nát mất tự bao giờ”.

Chết điếng người, nghĩ mười mươi mất của rồi nhưng chị Oanh không dám khóc to cũng không dám nói ngay đến chuyện giấu vàng vì sợ bệnh tim của chồng tái phát đột ngột. Phải đợi lúc bình tĩnh nhất, chị mới lựa lời thông báo cho chồng. Dò hỏi mãi mới biết là chồng mình đã bán đồ cũ đám đồng nát ấy cho chị Thuật.

Tìm đến nhà hỏi về cái thùng giấy, anh chị như bị dội một gáo nước lạnh khi nghe họ đã bán một đợt hàng đi Bắc Ninh tái chế. Chị thất thần, giơ hai tay bưng mặt. Đất dưới chân chị như cũng chênh chao. Những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má sạm đen cho đến khi chị được thông báo lại chỉ thùng giấy đã bán đi còn số vàng thì không hề suy suyển.


Chị Oanh còn nhớ như in câu nói của vợ chồng người ân nhân nghèo rằng: “Trả lại vàng thế này anh chị mừng một chúng em mừng hai vì đã tìm được đúng chủ. Chúng em tuy nghèo thật nhưng của cải do chính bàn tay mình làm nên mới quý chứ của người ngoài thì không bao giờ màng”.

Ở Hà Nội, có một khu Chợ Đồ Cũ Thưởng Thưởng mở cửa tất cả các ngày trong tuần đáp ứng nhu cầu mua bán đồ cũ không chỉ của người dân Hà Nội mà còn nhiều khách hàng ở các tỉnh thành lân cận. Mọi thông tin chi tiết vui lòng liên hệ:
Website: docu24h.com – thanhlydocu.vn
Email: docu24h@gmail.com
Trung tâm chợ : chợ đầu mối bắc thăng long – hải bối – đông anh – hà nội ( ngay chân cầu thăng long )

Sưu tầm


Làm giàu từ nghề tái chế đồ nhựa phế liệu

Từ quê hương Thanh Hóa, bà Nguyễn Thị Trang vào Đồng Nai lập nghiệp với mong muốn có một cuộc sống ổn định hơn. Sau 2 năm gắn bó với Công ty TNHH Pouchen Việt Nam (TP.Biên Hòa), năm 1988 bà Trang lập gia đình và về sinh sống tại xã Sông Trầu (huyện Trảng Bom). Không nghề nghiệp, không vốn liếng, không đất đai, nhà cửa..., vợ chồng bà sống bằng nghề thu lượm và mua do cu ve chai, ban đầu công việc chỉ thuần túy là mua đi bán lại. Số tiền kiếm được không nhiều, bà nghĩ đến việc sơ chế nhựa để bán cho các cơ sở tái chế hạt nhựa ở TP.Hồ Chí Minh. Qua thời gian, bà đã học hỏi được một số kỹ thuật tái chế hạt nhựa.

Năm 2002, với số tiền dành dụm của 2 vợ chồng và vay mượn thêm bà đã đầu tư mua sắm máy móc. Bên cạnh số hàng thu gom được trên địa bàn, để có nguồn nguyên liệu ổn định, bà đã liên hệ với một số đơn vị, doanh nghiệp thu mua do cu phế liệu. Phế liệu nhập về được phân loại, bằm, phơi khô mới đưa vào máy ó hạt nhựa. Nghe thì thấy quy trình đơn giản, nhưng quá trình thực hiện gặp nhiều khó khăn. Khó nhất là canh nhiệt độ phù hợp để không làm cho hạt nhựa bị lép. Do chưa có kinh nghiệm nên tháng đầu tiên cơ sở sản xuất của bà bị lỗ nặng. Không nản chí, bà tiếp tục học hỏi, nhờ những công nhân đang trực tiếp làm tại cơ sở sản xuất hạt nhựa tại TP.Hồ Chí Minh truyền đạt kỹ thuật, kinh nghiệm. Khó khăn dần đi qua, cơ sở sản xuất của bà đi vào ổn định, sản phẩm được cung cấp cho các cơ sở sản xuất ống nước tại TP.Hồ Chí Minh, Lâm Đồng...


Với quy mô sản xuất như hiện nay, mỗi năm sau khi trừ chi phí gia đình bà thu được 400-500 triệu đồng, góp phần ổn định cuộc sống, tạo việc làm cho gần 10 lao động cố định và khoảng gần 20 lao động thời vụ tại địa phương có thu nhập từ 3-6 triệu đồng/tháng. Cơ sở sản xuất của bà không chỉ mang lại lợi ích kinh tế mà còn góp phần thu gom thanh lý đồ cũ, tái sử dụng có hiệu quả nguồn phế liệu, bảo vệ môi trường.


Hướng tới người nghèo

Tham gia công tác Hội LHPN từ năm 2000, trải qua nhiều vị trí khác nhau từ hội viên, chi hội trưởng rồi đến Chủ tịch Hội LHPN xã, bà Trang hiểu khá rõ đời sống của chị em nơi đây. Do đó, hàng năm cơ sở sản xuất thanh ly do cu của bà đã tạo việc làm cho trên 20 người với mức lương khoảng 150 ngàn đồng/ngày. Bà Trang chia sẻ, mức lương không cao nhưng công việc phù hợp với sức lao động của chị em, tạo điều kiện để vừa làm việc nhà, vừa kiếm thêm thu nhập trang trải cuộc sống.

Học Bác từ tinh thần tương thân tương ái, vào dịp lễ, tết, bà ủng hộ từ 2-3 tấn gạo, quần áo, nhu yếu phẩm để tặng phụ nữ nghèo. Năm học trước, bà đã hỗ trợ mua sách vở, quần áo, học phí... giúp cho 3 học sinh có nguy cơ bỏ học được tiếp tục đến trường; hỗ trợ gạo, sữa cho một cơ sở chăm sóc trẻ mồ côi tại huyện Xuân Lộc; thường xuyên quan tâm thăm hỏi các gia đình liệt sĩ, có công với cách mạng...

Với nỗ lực ấy, mới đây bà Trang là một trong 2 đại biểu của tỉnh được Trung ương Hội LHPN Việt Nam tuyên dương vì đã có thành tích trong phong trào “Phụ nữ giúp nhau phát triển kinh tế, giảm nghèo bền vững” giai đoạn 2002-2012, góp phần vào sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội và bảo vệ Tổ quốc.

Ở Hà Nội, có một khu Chợ Đồ Cũ Thưởng Thưởng mở cửa tất cả các ngày trong tuần đáp ứng nhu cầu mua bán đồ cũ không chỉ của người dân Hà Nội mà còn nhiều khách hàng ở các tỉnh thành lân cận. Mọi thông tin chi tiết vui lòng liên hệ:
Website: docu24h.com – thanhlydocu.vn
Email: docu24h@gmail.com
Trung tâm chợ : chợ đầu mối bắc thăng long – hải bối – đông anh – hà nội ( ngay chân cầu thăng long )

Sưu tầm

Điểm sáng quy hoạch thu mua phế liệu ở Vĩnh Long

Theo Phòng Kinh tế TP Vĩnh Long, thành phố hiện có khoảng 51 điểm thu mua do cu phế liệu có giấy phép kinh doanh.


Ghi nhận của chúng tôi tại một số điểm thu mua phế liệu ở Phường 1, Phường 2, Phường 3, Phường 8,... thì các cơ sở này đã có nhiều năm nay, hầu hết đều thuê mặt bằng với giá cao: 4,5- 7 triệu đồng/tháng. Đáng nói là hầu hết đều đóng ở khu vực đông dân cư.

Tới giờ thu mua thanh lý đồ cũ (thường vào ban ngày), nhiều cơ sở nằm ở mặt tiền vô tư chất nào là sắt thép gỉ, nào là nồi chảo hư, nào là dép đứt, thau nhôm mủ bể… ngoài vỉa hè, lấn cả phần đi đường dành cho người đi bộ. Có nơi còn chất phế liệu ở 2 bên lề đường suốt cả đêm ngày, gây mất mỹ quan và ảnh hưởng lưu thông.

Dì V. - một người dân ở Phường 8 bức xúc nói: “Đầu đường Nguyễn Văn Lâu có hộ mua bán phế liệu nè. Đường nhỏ mà họ cứ chất phế liệu chiếm hết diện tích 2 bên lề năm này qua tháng nọ luôn, xe cộ qua lại khó khăn, cọ quẹt hoài. Hôm bữa tôi chở cháu ngang đó bị quẹt té, may mà không sao. Chưa kể đến mùi hôi thối bốc ra từ các đống  đồ cũ phế liệu. Mong cho họ dời phế liệu đi chỗ khác để đi lại dễ dàng hơn“.

Ghi nhận tại một điểm thu mua phế liệu ở Phường 2, tầm 15 giờ, điểm thu mua này nhộn nhịp cân, phân loại phế liệu. Trên nền nhà, bơm kim tiêm nằm xen lẫn với chai nhựa, giấy báo. Mấy bao phế liệu to đùng được bày choán ra một phần vỉa hè. Nước thải từ chai nhựa, chai mủ chảy tràn ra đường, bốc mùi khó chịu.


Càng vào sâu bên trong kho, mùi hôi càng bốc lên nồng nặc. Một người dân sống ở khu vực này nói: Mua bán phế liệu giúp nhiều người có thu nhập cũng mừng nhưng “tập kết” phế liệu giữa phố như vầy ảnh hưởng mỹ quan, ảnh hưởng vệ sinh môi trường quá. Chưa kể, nếu xảy ra cháy nổ, không những thiệt hại cho chính các cơ sở này mà còn vạ lây sang các căn nhà bên cạnh.

Phó Trưởng Công an Phường 2 Nguyễn Trường Cẩn cho biết, phường hiện có khoảng 11 cơ cở thu mua thanh ly do cu phế liệu (một số cơ sở không có giấy phép đăng ký kinh doanh), trong đó, có khoảng 4- 5 cơ sở kinh doanh ở mặt tiền các tuyến đường lớn.

Thời gian qua, công an phường đã nghe một số người dân sống quanh các cơ sở này phản ánh tình trạng các kho phế liệu gây ô nhiễm, ảnh hưởng mỹ quan môi trường sống. Có người còn sợ ảnh hưởng cháy nổ.

Dời điểm thu mua do cu ra ngoại ô

Chú Đoàn (xã Mỹ Thuận- TP Vĩnh Long) nói: “Tui thấy nhiều cơ sở thu mua phế liệu trong nội ô thành phố vừa gây mất mỹ quan lại gây cản trở giao thông. Nhiều lần đi đường thấy xe tải, xe ba gác, lên xuống phế liệu gây cản trở giao thông. Nhiều chỗ còn lấn chiếm vỉa hè. Tui nghĩ cần có biện pháp khắc phục, tốt nhất nên dời các điểm này ra ngoại ô để thành phố mình đẹp hơn”.

Ông Nguyễn Văn Nhuần- Phó Chủ UBND TP Vĩnh Long cho biết: “Thành phố đã có chủ trương kiểm tra các cơ sở thu mua đồ cũ phiếu liệu ở 7 phường để có phương án di dời ra khỏi nội ô nhằm đảm bảo mỹ quan, vệ sinh môi trường và đảm bảo phòng cháy chữa cháy”.

Ông Nguyễn Trường Cẩn cho biết, phường đã vận động các hộ di dời ra khỏi nội ô, các hộ cũng đã làm cam kết di dời trong vòng 15 ngày.

Theo ghi nhận của chúng tôi, các chủ vựa khá lo lắng trước thông tin này. Tuy nhiên, một số vựa đã chuẩn bị tâm thế di dời. Chị Lợi- chủ cơ sở thu mua phế liệu trên đường Lê Thái Tổ (Phường 2) cho biết:

“Tui thu mua phế liệu 3- 4 năm nay rồi. Đây là nguồn thu nhập chính cho cả nhà. Với giá thuê mặt bằng 4,5 triệu đồng/tháng, trừ chi phí cũng còn lời đủ lo trang trải sinh hoạt gia đình. Vừa qua, công an phường đã yêu cầu dời ra ngoại ô rồi nên cũng đang tìm mặt bằng. Nếu cơ sở nào trong thành phố cũng dời thì tui cũng dời luôn”.

Chị Võ Thị Điệp- chủ một cơ sở thu mua phế liệu ở đường Phó Cơ Điều (Phường 3) nói:

“Tui mở điểm mua bán đồ cũ phế liệu ở đây hơn chục năm rồi, chỗ này thì rất thuận tiện. Nhưng tui cũng nghe các cơ sở khác nói sẽ di dời ra khỏi nội ô, thấy lo lo vì mặt bằng kho, vật dụng đều đầu tư hết rồi, dỡ bỏ xây cất lại từ đầu rất tốn kém. Tuy vậy, nếu có chủ trương di dời thì cũng sẽ thực hiện, chỉ hy vọng ngành chức năng cho một khoảng thời gian rộng rộng để di dời”.

Các cơ sở thu mua phế liệu đã góp phần giải quyết lượng rác thải cho thành phố nên cần tạo điều kiện để họ mua bán. Tuy nhiên, cần sắp xếp nơi mua bán tránh tình trạng bày biện lấn chiếm vỉa hè, lòng đường, đảm bảo mỹ quan. Nếu dời các điểm thu mua do cu này ra khỏi nội ô mà họ vẫn có thể mua bán thuận lợi thì rất nên làm.

Dì Trần Thị Lý- người thu mua ve chai (Long Hồ)

“Tui đẩy xe đi mua ve chai mỗi ngày rồi bán mỗi ngày cho một vựa ở Phường 3, khá tiện đường. Nếu dời các điểm thu mua này ra khỏi nội ô tui sẽ tranh thủ thời gian đi mua sớm và bán sớm hơn, cũng không bất tiện gì”

Ở Hà Nội, có một khu Chợ Đồ Cũ Thưởng Thưởng mở cửa tất cả các ngày trong tuần đáp ứng nhu cầu mua bán đồ cũ không chỉ của người dân Hà Nội mà còn nhiều khách hàng ở các tỉnh thành lân cận. Mọi thông tin chi tiết vui lòng liên hệ:
Website: docu24h.com – thanhlydocu.vn
Email: docu24h@gmail.com
Trung tâm chợ : chợ đầu mối bắc thăng long – hải bối – đông anh – hà nội ( ngay chân cầu thăng long )

Sưu tầm

Đồ cũ tìm chủ mới ở chợ sài gòn ve chai

Đồ cũ lâu năm chán sử dụng có thể mang ra chợ ký gửi, uống cà phê - nghe nhạc kết hợp đi dạo xem mọi người buôn bán, muốn lái thử xe gắn máy cổ chạy vòng vòng quanh chợ... hãy đến chợ Sài Gòn ve chai trong khuôn viên cà phê sân vườn Cao Minh, quận Bình Thạnh (Tp.HCM).


Đồ cũ tìm chủ mới

Chủ nhật, 9 giờ sáng. Người đàn ông trung niên dáng vẻ phong trần với bộ ria mép rậm rì dắt chiếc xe gắn máy cổ hiệu Sachs (thập niên 1950) từ nhà kho ra trưng bày trên sân khấu ở vị trí trung tâm quán. Trên tay lái của chiếc xe có gắn tấm giấy ghi vài chi tiết liên quan đến đời xe, dòng xe…

Đáng chú ý là dòng chữ “giá bán 1.500 Đô la Mỹ, còn thương lượng”. Dịch sang góc bên kia sân khấu, ông tiếp tục dựng chân chống những chiếc xe cổ khác hiệu Vespa, Lambretta… được sản xuất từ thập niên 40-60 của thế kỷ trước. Xa hơn một chút, dưới tán cây rợp bóng mát là chiếc ôtô bốn chỗ Mercedes 180, sản xuất năm 1958, “giá 19.000 Đô la Mỹ, có thể thương lượng”.

Một thành viên khác cũng thuộc “ban quản lý chợ” trịnh trọng đặt lên bàn chiếc khung gỗ lộng hai thanh kiếm Nhật sáng loáng (dùng để trưng bày trong phòng khách) và các phụ kiện đi kèm ghi rõ lò sản xuất ở Nhật Bản, “giá 700 Đô la Mỹ”.

Kế bên khu vực pha chế cà phê và đồ ăn sáng, một người đàn ông tóc lưa thưa đang khui chiếc hộp gỗ chứa đầy hộp quẹt zippo, đồng hồ đeo tay, bút máy, nhẫn kiểu… xếp vào một chiếc tủ kiếng.

Phía trước sân khấu, một “tiểu thương” đang khệ nệ đẩy chiếc tủ nhựa đựng đầy phụ tùng xe máy cổ ra góc sạp của mình. Dọn hàng xong, anh chàng có vóc dáng đậm chắc, buộc tóc đuôi gà này lại hì hục dùng ống bơm tay để bơm bánh chiếc xe Mobylette biển số CSQG - KA 0113 do Pháp sản xuất năm 1949.


Mồ hôi nhễ nhại sau một lúc đạp xe cho máy nổ, anh tự hào cho biết đó là kết quả sau ba năm trời ròng rã sưu tập từng món phụ tùng với sự góp sức của khoảng 30 “chiến hữu” trong và ngoài nước. “Sau khi nó đoạt giải tại hội thi xe mô tô cổ ba miền tổ chức tại Hội An năm 2009, đã có người trả giá tương đương 4.000 Đô la Mỹ nhưng tôi chưa bán đồ cũ”, anh nói.

chợ đồ cũ Sài Gòn ve chai được phân ra nhiều không gian trưng bày và bán hàng ký gửi, từ xe mô tô, ô tô cổ; nhạc cụ, máy ảnh, máy quạt, loa, ampli cho đến tranh, đèn, túi da, đồng hồ các loại từ treo tường, để bàn đến đeo tay. Cứ khoảng mươi phút lại có một nhóm khách mới đến quán. Khách quen có, khách mới đến lần đầu cũng có, người trong thành phố, khách ở các tỉnh, Việt kiều về thăm quê...
Không ít doanh nhân cũng đến chợ góp vui. Tâm điểm trao đổi tại các bàn điểm tâm của họ là những hiểu biết về đồ cũ, là chuyện muốn tìm kiếm, trao đổi những món đồ.

Chợt một người khách lạ xuất hiện trong trang phục bụi bặm. Anh khoác trên vai một chiếc ba lô kiểu quân đội. Chọn chiếc bàn đã có bốn khách ngồi trước, anh mở ba lô, đặt lên bàn sáu chai dầu dùng để lau súng của quân đội Mỹ trước năm 1975. “50.000 đồng/chai. Ai mua do cu xin mời”.

Khách ngồi ở các bàn khác xúm lại, chỉ vài phút sau món hàng đầu tiên hết sạch. Tiếp theo, anh lôi ra chiếc nanh heo rừng Senegal - “hàng khủng, giá 1 triệu”. Khách lại túm tụm săm soi và cuối cùng được một người đàn ông mua “để tặng con gái đeo, ngủ khỏi giật mình!”. Cứ thế, anh chào mời đủ thứ: đồng hồ đeo tay Citizen 100.000 đồng/chiếc; Omega mạ vàng 300-400 Đô la Mỹ/chiếc; lông đuôi voi Senegal 120.000 đồng/sợi...

Khi thu xếp những món hàng chưa bán được bỏ vào ba lô, anh cho biết mình lần đầu tiên đến họp chợ ve chai. “Năm sáu năm nay tôi thường giao dịch ở khu Phó Đức Chính, quận 1. Nay có chợ mua bán đồ cũ  ve chai hy vọng hơn. Ai cần đặt hàng nanh heo, móng cọp, móng sư tử, lông đuôi voi châu Phi cứ alô cho tôi, số điện thoại 0978…”.

Có không ít người đến đây để mua đi bán lại. Trong lúc ngắm nghía chiếc máy may xách tay do Pháp sản xuất năm 1930, giá 5 triệu đồng, anh Nguyễn Vinh Quang đến từ Nha Trang cho biết đây là lần đầu tiên anh có mặt ở chợ này với mong muốn đặt quan hệ giao dịch cho những lần tới. Anh cho biết: “Nếu săn được hàng độc, hàng lạ, tôi sẽ mang về bán tại cửa hàng của mình ở Nha Trang”.

Còn theo anh chàng mua thanh lý đồ cũ chiếc nanh heo rừng thì “Chợ Sài Gòn ve chai có những món đồ tìm đỏ mắt bên ngoài cũng không thấy, giá cả hình thành dựa trên sự thỏa thuận giữa người bán và người mua chứ không theo giá thị trường”.

Chứng tỏ “đẳng cấp”!

Chợ Sài Gòn ve chai hình thành nhờ duyên gặp gỡ giữa chủ nhân trang web www.saigonvechai.com - anh Dũng Trần, với ca sĩ Cao Minh.

Là một doanh nhân hoạt động kinh doanh trong lĩnh vực bất động sản nhưng với sở thích sưu tập đồ cũ, Dũng đã thành lập trang web với mục đích tập hợp, khuyến khích gìn giữ các kỷ vật một thời và chia sẻ không gian hoài niệm với những người cùng sở thích.

“Sau sáu năm hoạt động, trang web đã thu hút trên 5.000 thành viên tham gia, trong đó, có gần 90 thành viên thường xuyên gặp gỡ, giao lưu ngoài đời thực. Cho đến cuối quý 3/2009, được sự hưởng ứng của ca sĩ Cao Minh (chủ quán cà phê), chợ Sài Gòn ve chai trên mạng đã chính thức bước ra cuộc sống, họp chợ vào sáng Chủ nhật hàng tuần.

Theo anh Dũng, “ban quản lý chợ thanh ly do cu” luôn quan tâm tạo điều kiện thuận lợi để mọi người có cùng sở thích có thể tham gia họp chợ mà không tốn bất kỳ khoản chi phí nào, kể cả giới thiệu đồ vật trên trang web. “Hiện chúng tôi cần có những người giỏi chuyên môn trong từng lĩnh vực để có thể đánh giá nguồn gốc, độ tuổi, giá trị của từng món đồ khi chúng xuất hiện tại chợ”, anh Dũng nói.
Thực ra, chợ Sài Gòn ve chai không chỉ là nơi giúp thỏa mãn nhu cầu mua ban do cu, trao đổi đồ cũ mà đây đó cũng có không ít khuôn mặt xuất hiện để chứng tỏ mình đang là chủ sở hữu những món đồ, những bộ sưu tập lạ, độc đáo, khó kiếm trên thị trường, không loại trừ một số muốn khoe khoang phong cách chơi đồ lạ.

Tuy nhiên, không khí họp chợ thân thiện, gần gũi, có tính giao lưu nơi đây rất khác với một số chợ đồ cổ và đồ giả khác - nơi mà bất kỳ ai cũng có thể bị “sụp bẫy”, kể cả người sưu tập lâu năm.ình dân đến cấp trung, một số người Sài Gòn hiện nay đã chọn “quán chợ” này để hỉ hả với nhau mà không sợ bị gạt gẫm. Cứ mỗi tuần, vào giờ chợ tan (khoảng 12 giờ trưa), hầu như ai cũng mong muốn tìm được một món đồ gì đó mang về nhà…

Ở Hà Nội, có một khu Chợ Đồ Cũ Thưởng Thưởng mở cửa tất cả các ngày trong tuần đáp ứng nhu cầu mua bán trao đổi đồ cũ không chỉ của người dân Hà Nội mà còn nhiều khách hàng ở các tỉnh thành lân cận. Mọi thông tin chi tiết vui lòng liên hệ:
Website: docu24h.com – thanhlydocu.vn
Email: docu24h@gmail.com
Trung tâm chợ : chợ đầu mối bắc thăng long – hải bối – đông anh – hà nội ( ngay chân cầu thăng long )

Sưu tầm

Thứ Ba, 30 tháng 5, 2017

Suýt ngất nhặt được 11 cây vàng khi lượm ve chai

Theo những người thu mua do cu ve chai, họ thường xuyên trúng “lộc trời” và xem đó là một chút an ủi cho những tháng ngày gian khó của mình.

Gặp hên

Bà Đặng Thị Đều (45 tuổi, quê tỉnh Quảng Ngãi) vào TP HCM ở trọ để đi thu gom ve chai. Bà cho biết công việc này cũng rất bấp bênh, không phải hôm nào cũng may mắn nhặt hoặc thu mua thanh lý đồ cũ được nhiều ve chai. Ngày nhiều được chừng 150.000 là cao lắm, ngày ít thì cũng có 50.000-70.000 đồng. Tuy nhiên, cũng có nhiều người gặp hên.

“Tụi tôi đi mua thanh ly do cu ve chai, nếu là sách vở, giấy tờ thì thường sẽ lật giở từng trang vì nhiều khi có tiền trong đó. Chuyện này xảy ra thường xuyên lắm…” - bà Đều nói.

Tuy nhiên, bà Nguyễn Thị Gái (44 tuổi, quê tỉnh Thừa Thiên - Huế) cho hay không ít người mua ve chai đã bị lừa đau đớn. “Hồi trước, lúc còn ở Huế, có mấy bà bạn của bà được gia chủ mời mua đồ cổ. Thường thì lúc ấy, gia chủ giới thiệu ngọt lắm, nói là vì gia đình khó khăn mới bán rẻ. Người bạn bà tin nên mua một cặp đèn cổ mấy trăm ngàn đồng. Ai dè, đem đi bán, chủ vựa nói không phải đèn cổ gì cả, trả có vài chục ngàn” - bà Gái kể.


Nhặt được 11 cây vàng trong bãi rác

Nhớ về vận may từ nghề ve chai, nhiều người nhặt phế liệu ở bãi rác Nam Sơn, huyện Sóc Sơn (khu xử lý rác thải lớn nhất TP Hà Nội) vẫn truyền tai nhau câu chuyện về bà Ngô Thị Ngà (ngụ xóm Trại, thôn Đô Tân, xã Bắc Sơn, huyện Sóc Sơn). Bà Ngà nổi tiếng bởi hồi gần Tết năm 2009, bà đã nhặt được 11 cây vàng trong lúc lượm do cu ve chai ở bãi rác này.

Trong căn nhà nằm sâu hun hút ở xóm Trại, người chồng phải gọi mãi, bà Ngà mới tỉnh giấc sau một đêm nhọc nhằn đi bới rác. Bà Ngà kể mình đã mưu sinh ở bãi rác này từ năm 1999, khi mới 18 tuổi. Lúc đó, người dân chỉ được bới rác theo ca, ban ngày thì làm từ 12 giờ đến 17 giờ. Bãi rác có cả ngàn người từ các nơi đổ về mưu sinh, đông đến mức có cả những quán bán nước chè, bánh trái để phục vụ.

Khoảng tháng 1-2009, chỉ còn 5 hôm nữa là đến Tết Nguyên đán, bà Ngà cùng vài trăm người dân nghèo trong vùng đến bãi rác Nam Sơn để bới rác. Gần 4 giờ, khi đang bới ở rìa bên phải, bà Ngà bắt gặp một túi bóng màu xanh, mở ra xem thì bên trong có một túi bóng nhỏ hơn và nhiều giẻ rách. Theo thói quen nghề nghiệp, bà Ngà liền xé túi bóng thì bỗng thấy một dây dài gồm 10 miếng màu vàng và một miếng lẻ được bọc cẩn thận rơi ra. Dưới ánh đèn pin, bà Ngà nhặt lên, lau sạch bùn đất, thấy có dòng chữ SJC 9999. Bà bủn rủn hết cả chân tay, tim đập thình thịch vì hồi hộp, sung sướng. Để mọi người không nghi ngờ, bà Ngà tiếp tục công việc cho đến 6 giờ mới về.

 “Tôi chẳng thể nào quên được giây phút ấy dù đã 5 năm trôi qua. Run lắm, suýt chút nữa thì ngất” - bà Ngà nhớ lại.


Tin bà Ngà nhặt được vàng ở bãi rác Nam Sơn lan nhanh hơn cả điện. Sáng ấy, về đến nhà không bao lâu thì người dân, họ hàng kéo đến chật cả sân để hỏi thăm và chúc mừng. Sau khi làm mâm cỗ thết đãi họ hàng, làng xóm, vợ chồng bà Ngà đi xuống phố Nỉ, huyện Sóc Sơn bán 11 cây vàng.

“Tôi nhớ khi ấy bán vàng với giá 27 triệu đồng/cây. Hai vợ chồng cầm 297 triệu đồng trong tay mà không tin vào mắt mình nữa bởi trước đây có bao giờ trong nhà có quá 10 triệu đồng đâu” - bà Ngà tươi cười nói.

Dù bỗng dưng có trong tay số tiền lớn, có thể thay đổi cuộc đời của vợ chồng nghèo nhưng với bản tính chịu thương chịu khó, cuộc sống bà vẫn không có nhiều thay đổi. Bà Ngà bảo rằng khi ấy nhiều người cũng khuyên nên xây cái nhà cho đàng hoàng hay ra thị trấn mua mảnh đất để ở. “Nhưng mình làm nông, nhà đẹp để làm gì đâu, ăn nhiều chứ ở có bao nhiêu. Còn mua đất thì chúng tôi cũng chẳng tỏ tường, không khéo lại mất toi tiền”.

Ngôi nhà cấp bốn rộng 4 gian làm từ năm 2004 vẫn chưa sửa sang gì. Trong nhà cũng không có đồ vật gì đáng giá. Bây giờ, hằng ngày, từ 3-6 giờ, bà Ngà vẫn lầm lũi đến bãi rác Nam Sơn nhặt đồ cũ ve chai; chồng bà vẫn ngày ngày đi làm thợ hồ để kiếm sống, nuôi 3 con nhỏ.

“Tiền bán vàng, tụi tôi chỉ dám chi để sửa cái sân phơi thóc và trả một ít nợ. Còn bao nhiêu tôi gửi hết vào ngân hàng để dành nuôi các con học hành sau này và phòng khi có việc, chứ chẳng dám hoang phí đồng nào” - bà Ngà cho biết.

Bạn có thể đến Chợ Đồ Cũ Thưởng Thưởng để mua bán đồ cũ với giá thanh lý. Mọi thông tin chi tiết vui lòng liên hệ:
Website: docu24h.com – thanhlydocu.vn
Email: docu24h@gmail.com
Trung tâm chợ : chợ đầu mối bắc thăng long – hải bối – đông anh – hà nội ( ngay chân cầu thăng long )

Sưu tầm

Trên từng cây số trăm người một tiếng ve chai

Chị tên Hoàng Thị Phương, 46 tuổi, giọng Huế đậm đà và đon đả: “Gần chục năm rồi, lăn lộn kiếm sống đủ mọi nghề từ Sài Gòn, Biên Hòa và bây giờ là Quảng Nam. Sáng nào cũng dậy sớm từ 4 giờ rưỡi, dạo hẻm, lục lọi trong những đống rác thải của các nhà, sau đó mới đi thu mua do cu ve chai”. Lời giới thiệu của chị Phương giản dị và đồ nghề cũng rất đơn giản: chiếc xe đạp cà tàng, mấy chiếc bao tải gai, một cân nhỏ, một chiếc móc sắt...

Cùng đi với chị Phương còn có chị Lê Thị Hòa, năm nay 55 tuổi, quê Phú Ninh, Quảng Nam. Chị Hòa cùng với 3 người khác cùng quê thuê phòng trọ ở con hẻm nhỏ trên đường Nguyễn Dục, Tam Kỳ. Chồng chị ở quê chăm sóc hai đứa con nhỏ đang học phổ thông và làm 3 sào ruộng, lúc nào cũng đầu tắt mặt tối mà vẫn không đủ trang trải. Chị xuống Tam Kỳ “ve chai” đến nay đã gần 5 năm. Chị khoe: “Con đầu của tui học Đại học Bách Khoa Đà Nẵng nay đã sắp ra trường”. Chắt chiu dành dụm được ít tiền, cứ ba bốn tháng chị lại về quê một lần, đưa tiền cho chồng ở nhà chăm lo cho con cái ăn học, lo cho gia đình. Chị kể: “Mỗi ngày tui đi trên dưới 30, 40 cây số. Đêm về hai chân mỏi nhừ bởi căn bệnh thấp khớp hành hạ”. Tôi nhẩm tính, mỗi ngày chị đi 40km, nhân cho 365 ngày sẽ là một quãng đường dài dằng dặc đầy những chua chát, nhọc nhằn...


Những người phụ nữ lại lầm lũi quảy gánh, hoặc chầm chậm theo những vòng quay của cặp lốp xe đạp đã mòn vẹt... Bà Trần Thị Trọng, tuổi đã ngoài 60, quê tít tận miền núi cao của Thanh Hóa, mới nhập vào đội quân “ve chai” được gần năm nay. “Đất quê cằn cỗi, khó mần ăn, thiếu thốn đủ mọi bề. Thấy chị em ở ngoài đó vô đây cũng kiếm được, tui cũng theo đi. Có bữa, đi cả ngày mà chỉ được vài ký giấy vụn, lại chạnh lòng nghĩ, sao mà khổ cực quá! Nhưng vì miếng cơm nên phải cố”- bà kể, giọng buồn xo, mặt rám nắng, đầy vết chân chim.



“Cuộc đời kể cũng có nhiều lúc buồn vui với nghề. Suốt ngày đi mua ve chai nên chẳng ai biết tên chúng tôi là gì, chỉ gọi chung bằng cái tên “ve chai””- chị Hòa cười buồn, tự giễu. “Thấy mình cực khổ nên nhiều người cũng thương, gọi vào cho sách báo cũ, giấy vụn, cho cái quần cái áo, rót cho ly nước uống... Có cháu còn cho cả chục lon bia nữa. Vui và cảm động lắm. Nhưng, càng ngày, tụi trẻ cũng cần bán đồ cũ để lấy tiền chơi điện tử”- chị Phương góp chuyện.

Góp cùng với đội ngũ ve chai nữ là những “nam ve chai”, họ là những người chuyên đi thu mua thanh ly do cu tủ lạnh, tủ kem, máy may, máy giặt, các loại quạt điện hay đồ điện hư hỏng. Chỉ với chiếc xe máy cà tàng, một bộ bình ắc quy và cái loa nhỏ, họ cũng rong ruổi khắp các nẻo đường. “Trông hiện đại vậy, cũng cái tên ve chai thôi”- Bắc, 35 tuổi, quê Núi Thành tâm sự.

 “Cả năm lo làm ăn, không dám về quê. Bởi mỗi lần về tốn kém vô cùng: quần áo mới, quà cho ông bà nội ngoại, tộc họ... Dù gì cũng mang tiếng đi làm ăn xa về”- chị Hoàng Thị Nga, quê Hà Tĩnh, bộc bạch. Hơn một tháng nay, ngày nào chị Nga cũng dậy từ sáng sớm, đi đến tối mịt mới về nhà để kiếm đủ tiền gửi về quê cho đứa con gái út chữa bệnh. “Sáng ăn một ổ bánh mỳ rẻ nhất cũng 4 ngàn lót dạ mà thấy mình hoang phí quá, trưa cũng ăn tạm tô hủ tiếu rẻ tiền bên đường, chỉ tối về mới tranh thủ nấu nồi cơm mấy chị em cùng ăn để giữ sức. Được cái làm nghề ni chỉ cần sắm đôi gánh, cái cân là xong”- chị Nga nói. Chị Phương chia sẻ: “Làm nghề ni chủ yếu là lấy công làm lãi thôi. Đi rạc cả chân mới mua thanh lý đồ cũ được vài chục ký giấy vụn. Mua 700 đồng/ký bán 1.000 đồng/ký. Hôm nào được người ta cho hoặc chịu khó nhặt nhạnh thêm thì cũng kiếm được dăm ba chục ngàn. Có hôm phụ các gia đình dọn dẹp rồi người ta cho. Có hôm về tay không”.

Xóm trọ trên đường Hùng Vương, Tam Kỳ, nơi bà Trọng trú chân hầu như phần nhiều là phụ nữ quê ở các tỉnh Bình Định, Quảng Ngãi, Quảng Trị... Người bán trái cây dạo, người đi mua bán đồ cũ – bán ve chai, người đi làm phụ hồ,... “Đất miền Trung khắc khổ, khó kiếm sống quá. Có mấy sào ruộng thì hết bão lũ lại khô cằn. Chứ có ai lại muốn xa chồng, xa con mà tha phương quê người như ri?”- lau vội những giọt mồ hôi đã thành dòng trên trán, giọng bà Trọng đầy những nỗi niềm.

Chúng tôi đến điểm thu mua ban do cu phế liệu của ông Nguyễn Hiền trong một con hẻm nhỏ trên đường Trưng Nữ Vương, Tam Kỳ- một trong số vô vàn những điểm thu mua phế liệu ở thành phố này. Cứ năm, mười phút lại có một người tới bán. Người này chưa đi người khác đã tới. Phế liệu đã chất đầy các kho, chưa kịp chuyển đi nên ông Hiền từ chối. Ông cho biết: “Hàng đầy mấy bữa nay rồi mà không có xe chở đi, tiền thu mua cũng hết. Tam Kỳ này thiếu gì điểm thu mua ve chai nên tiện đâu họ bán đó. Chúng tôi cũng không có khách cố định. Đội quân này nhiều vô kể, đến bán xong, lấy tiền rồi đi nên cũng chẳng biết họ tên gì, ở đâu”... ba bốn chị lại quày quả đến điểm thu mua của ông Hiền...

Chiều cuối ngày mà cái nắng quái vẫn xoáy vào bóng dáng các chị cặm cụi bên những đống giấy vụn, đống chai lọ... Vừa kịp xong, nhận mấy đồng bạc lẻ từ tay chủ điểm thu mua đồ cũ phế liệu, chị Hòa đã vội đon đả ra về, vừa quảy đôi gánh nhẹ tênh, vừa rao: “ai ve chai khô..ô..ông?”, “Ai chai bao dép bán khô..ô..ông?”.

Bạn có thể đến Chợ Đồ Cũ Thưởng Thưởng để mua bán đồ cũ với giá thanh lý. Mọi thông tin chi tiết vui lòng liên hệ:
Website: docu24h.com – thanhlydocu.vn
Email: docu24h@gmail.com
Trung tâm chợ : chợ đầu mối bắc thăng long – hải bối – đông anh – hà nội ( ngay chân cầu thăng long )

Sưu tầm

Gói thầu tỷ đô mua phế liệu của người việt

Ông David Dương, Tổng giám đốc CWS, cho biết với gói thầu này, khối lượng công việc sắp tới sẽ lớn hơn rất nhiều, vì bên cạnh công việc cũ là thu gom thanh lý đồ cũ phế liệu tái chế, CWS còn đảm nhiệm thêm ba công việc mới nữa là thu gom rác, cây xanh và làm phân bón hữu cơ từ cây xanh (compost).


Hơn 30 năm trước, lúc còn đang thu lượm phế liệu kiếm sống trên đất Mỹ, có lẽ David Dương không hình dung được có ngày ông và cộng sự ngồi giữa Hội đồng thành phố Oakland để chứng minh năng lực của công ty CWS, và rồi được giao gói thầu trị giá 2,7 tỷ đô la Mỹ như ngày 30/7 vừa qua. Đây là gói thầu có giá trị lớn nhất kể từ khi ông bước vào lãnh vực xử lý rác thải, khởi nghiệp từ công việc nhỏ nhất trong ngành thu mua do cu phế liệu và tái chế phế liệu truyền thống của gia đình.

Cha ông, người được mệnh danh là “vua phế liệu” ở Sài Gòn những năm trước 1975, đã hun đúc trong ông một triết lý sống, đó là “không có nghề gì là hèn kém, thành công chỉ đến với người chịu khó và biết vươn lên”.

Ông kể những ngày đầu sang định cư tại San Fransisco (California), các thành viên trong gia đình mưu sinh bằng việc thu gom thanh ly do cu phế liệu, phân loại rồi bán cho các nhà máy tái chế phế liệu. Nỗ lực vượt khó của gia đình ông đã được đền đáp bằng những hợp đồng thu gom rác thải từ các đối tác. CWS ra đời, cung cấp việc làm cho khoảng 300 người, phần lớn là người gốc Việt, và dần trở thành đối thủ đáng gờm của các công ty hoạt động trong lãnh vực này. Năm 2013, Waste Age, tạp chí chuyên ngành môi trường của Mỹ, đã xếp CWS vào vị trí thứ 31/100 công ty xử lý chất thải tại Mỹ.



Thực ra, CWS đã ký hợp đồng thu mua bán đồ cũ phế liệu để tái chế tại Oakland từ năm 1992, thời điểm Công ty Waste Management đang thu gom rác và cây xanh toàn thành phố, còn phần phế liệu tái chế thì chia sẻ phân nửa với CWS. Do hợp đồng của cả hai công ty này sẽ hết hạn vào tháng 6 năm 2015, nên thành phố kêu gọi đấu thầu hợp đồng mới từ năm 2011.

Tờ báo địa phương Contra Costa Times tường thuật buổi điều trần, cho biết nhiều người đã ôm nhau chúc mừng khi cả tám người trong hội đồng thành phố này bỏ phiếu chọn CWS, một công ty nhỏ so với người khổng lồ là Waste Management với các chi nhánh ở 50 tiểu bang tại Mỹ và nhiều nước trên thế giới. CWS được chọn một phần vì công ty này có giá bỏ thầu cạnh tranh hơn, một phần quan trọng khác nữa là sẽ tạo công ăn việc làm cho người dân đang sinh sống tại thành phố này. Bài báo dẫn lời bà Rebecca Kaplan, thành viên hội đồng thành phố, cho rằng việc CWS thắng thầu có nghĩa người dân sẽ trả tiền rác ít hơn, có việc làm và hàng tỷ đô la sẽ ở lại Oakland. Bà nói vậy là bởi CWS đặt trụ sở ở Oakland, nghĩa là dòng vốn đầu tái tư, lợi nhuận, thuế… sẽ không bị chuyển về Texas nếu WM thắng thầu.

Với gói thầu này, CWS sẽ làm hết công việc mà Waste Management đã làm trong 20 năm qua. Ông nói, chiến thắng bước đầu là niềm tự hào của người Việt trên đất Mỹ, song những thách thức cũng đang chờ CWS ở phía trước khi bắt đầu thực hiện gói thầu này vào tháng 7 năm sau.

Ở Việt Nam, Bạn có thể đến Chợ Đồ Cũ Thưởng Thưởng để mua bán đồ cũ với giá thanh lý. Mọi thông tin chi tiết vui lòng liên hệ:
Website: docu24h.com – thanhlydocu.vn
Email: docu24h@gmail.com
Trung tâm chợ : chợ đầu mối bắc thăng long – hải bối – đông anh – hà nội ( ngay chân cầu thăng long )

Sưu tầm

Thứ Hai, 29 tháng 5, 2017

Thu mua phế liệu nhọc nhằn nghề lên phố

 Anh Dương (39 tuổi, quê ở Thanh Sơn, Phú Thọ) đã có thâm niên 6 năm làm nghề mua bán đồ cũ ve chai. Địa bàn hoạt động của anh là các khu phố cổ.

Sáng nào anh cũng rời nhà trọ từ 7h sáng, một mình một xe đạp rong ruổi khắp các phố, sục vào từng ngõ ngách để thu mua giấy báo cũ, đồng nát, sắt vụn, quạt cháy, máy bơm hỏng...

Chỉ vài chiếc tải cũ treo toòng teng trên ghi-đông xe đạp, một chiếc cân nhỏ xíu, vậy là đã đủ phương tiện cho anh làm nghề.

Bữa cơm trưa của những “cư dân” ve chai như anh Dương cũng thật đạm bạc. Đến bữa, anh tranh thủ ăn suất cơm bụi bình dân 5000 đồng, mệt thì ngả vào gốc cây nào đó, lấy mũ che mặt ngủ rồi lại tiếp tục đi. Vốn ít nên anh phải quay vòng nhanh. Cứ sáng đi mua do cu thì chiều về bán cho các mối nên lãi cũng chẳng được nhiều.

Tin tức liên quan: Mua thanh lý nội thất văn phòng , thanh ly ban ghe van phong, chậu rửa bát công nghiệp, chậu rửa công nghiệp tại chợ đồ cũ Thưởng Thưởng Lớn Nhất Hà Nội.

Nghề xoàng xĩnh

Buôn bán đồng nát vốn bị nhiều người cho là nghề xoàng xĩnh. Không ít người chép miệng, phụ nữ làm nghề này đã đành, còn đàn ông con trai, sức dài vai rộng, thiếu gì nghề khác để làm? Chính vì vậy, những người làm nghề như anh Dương thường phải chịu không ít ánh mắt, cái nhìn dò hỏi, thậm chí khó chịu của mọi người.

Tôi đem thắc mắc này hỏi một anh đồng nát có mái tóc xơ xác khi anh ghé qua xóm trọ - một người lam lũ, khắc khổ từ dáng đi đến khuôn mặt thì nhận được câu trả lời: "Tôi ở Thái Bình lên đây tìm việc, chẳng biết làm nghề gì. Thấy có mối thu mua đồ cũ phế liệu gần nhà liền quyết định đạp cùng xe đạp rong ruổi khắp các con phố để thu mua sắt vụn, đồ điện hỏng bán kiếm thu nhập”.

Anh tên Thuỷ, người huyện Vũ Thư, tỉnh Thái Bình, đã có thâm niên 10 năm trong nghề. Lấy vợ từ năm 22 tuổi, hai vợ chồng anh chỉ trông chờ vào 2 sào ruộng, suốt ngày “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” mà cuộc sống vẫn chật vật quá. Anh đành để vợ con ở quê, mang vốn liếng duy nhất là chiếc xe đạp tòng tọc lên Hà Nội làm nghề thu mua phế liệu



                                                                    Ảnh minh họa

Ngày ngày anh đạp xe hàng chục cây số, rao khản cổ mới mua được tải hàng, sau đó bán buôn cho những đại lí ở Ô Chợ Dừa (Đống Đa), phường Bạch Đằng (Hai Bà Trưng)…. Hôm nào nắng ráo mua được nhiều, anh bán lãi khoảng 30.000 đồng - 35.000đồng, còn những hôm mưa bão coi như lấy công làm lãi.

Khó khăn và nguy hiểm

Những người dân tha hương làm cái nghề như anh Thuỷ cũng thật khổ. Anh cùng mấy đồng hương Thái Bình hiện đang ở dãy phố “đồng nát” Trần Quý Cáp, gần ga Hà Nội, tiền ngủ mỗi tối là 1.000 đồng. Hàng tháng, mỗi người mang 15 kg gạo ở quê lên, đến bữa đóng 1.500 đồng để góp gạo thổi cơm chung.

Bữa cơm lao động đạm bạc, chỉ tương cà, rau muống với mấy con cá khô mặn chát, hoạ hoằn lắm mới có bữa thịt ba chỉ kho cải thiện. Sáng tinh mơ, ai nấy đã vội vàng toả đi các phố.

Tối đến, họ lê những đôi chân đã mỏi nhừ về nhà trọ, ăn qua loa rồi lăn ra ngủ như chết lấy sức để ngày mai tiếp tục cuộc mưu sinh. Kham khổ vậy, nhưng thu nhập của họ cũng còn hơn làm ruộng ở quê, nếu tiết kiệm tháng cũng để ra 500.000 đồng - 700.000 đồng cho vợ con.

Làm nghề đồng nát cũng gặp nhiều hiểm nguy rình rập. Anh Thủy kể, cùng làm nghề mua thanh ly do cu này với anh có anh bạn tên Phi, quê ở Nam Định. Hồi đầu năm ngoái, anh Phi tìm mua được đồ phế liệu của một công trình xây dựng. Anh vui mừng vì có một ngày làm việc thành công.

Nhưng, chắng may, do sơ suất, một chiếc cửa sắt rơi xuống trong khi anh đang xếp đồ vào tải hàng, khiến anh bị chấn thương sọ não. Phúc nhà lớn nên còn giữ được tính mạng, nhưng hậu quả của nó sẽ đeo đẳng anh suốt quãng đời còn lại.

Ngõ nhỏ phố nhỏ, những tiếng rao và những bàn chân lấm đất của cư dân buôn bán đồ cũ ve chai là hình ảnh quen thuộc của mỗi người dân đô thị. Không cần để ý, hàng ngày ta vẫn bắt gặp họ trên những nẻo đường Hà Nội.

Có thể trong mắt một số người, người làm nghề thanh lý đồ cũ đồng nát chỉ thuộc tầng lớp thấp nhưng người dân Hà Nội đã quá quen với hình ảnh này. Tất cả đã làm đa dạng hơn những “nghề lên phố”.

Ở khu vực phía bắc nói chung và Hà Nội nói riêng, Bạn có thể đến chợ đồ cũ thưởng thưởng để tìm đồ cũ đồ cổ. Mọi thông tin chi tiết sản phẩm cũng như giá vui lòng liên hệ:
Website: docu24h.com – thanhlydocu.vn
Email: docu24h@gmail.com
Trung tâm chợ : chợ đầu mối bắc thăng long – hải bối – đông anh – hà nội ( ngay chân cầu thăng long )

Sưu tầm

Ai là người thu mua đồ cũ giàu nhất đầu thế kỷ 20

Vào nữa cuối thế kỷ 19 và nữa đầu thế kỷ 20, hầu như tất cả những căn nhà đẹp, khang trang và tọa lạc tại những vị trí đắc địa nhất khu vực Sài Gòn – Chợ Lớn đều thuộc quyền sở hữu của chú Hỏa và hậu duệ của ông.

Trong danh sách những người giàu có nhất Việt Nam vào thế kỷ 19 thì cái tên Hứa Bổn Hòa – tức chú Hỏa đứng hàng thứ 4.

                            

Nhiều người kể rằng, trước đây nếu ai có dịp đến nhà chú Hỏa thì sẽ thấy ngay giữa phòng khách của căn nhà có một đôi quang gánh đã cũ được đặt trang trọng trong tủ kính. Nếu không biết rõ về quá khứ của ông thì người ta sẽ thắc mắc là tại sao trong căn nhà sang trọng đó lại xuất hiện một vật dụng rẻ tiền và kỳ lạ như vậy.

Thưở hàn vi, chú Hỏa mưu sinh bằng nghề thu mua do cu ve chai. Và đôi quang gánh đó chính là bạn đồng hành, là “cần câu cơm” của ông. Với đôi quang gánh trên vai, ông đã rong ruổi khắp Sài Gòn – Gia Định lúc bấy giờ mặc cho cái nắng gay gắt hay những cơn mưa như trút nước.

Nhưng chắc chắn rằng chúng ta sẽ không phải mất thời gian và hao tốn giấy mực nếu cả cuộc đời của chú Hỏa chỉ gắn liền với gánh đồ cũ ve chai. Vì cuộc đời của ông quả thật là một bí ẩn mà hàng trăm năm nay chưa có lời giải đáp thỏa đáng.

Lúc sinh thời, nhà nghiên cứu Vương Hồng Sển từng nhận xét rằng “Chú Hỏa không chỉ là người giàu có, mà ông còn là một người có những cống hiến to lớn cho xã hội. Ông có nhiều đóng góp quan trọng trong sự hình thành bộ mặt thành phố Sài Gòn trong thời gian này”.

Tin tức liên quan: Mua thanh lý nội thất văn phòng , thanh ly ban ghe van phong, chậu rửa bát công nghiệp, chậu rửa công nghiệp tại chợ đồ cũ Thưởng Thưởng Lớn Nhất Hà Nội.

Cho tới tận ngày nay, nguyên nhân nào để chú Hỏa từ một người thu mua bán đồ cũ ve chai trở thành một trong những người giàu nhất Việt Nam thời trước vẫn là một chủ đề tạo ra nhiều tranh cãi.




Mặc dù vậy, hầu hết mọi người vẫn đồng ý với ý kiến cho rằng chú Hỏa đã “phất” lên từ gánh ve chai. Có giai thoại kể rằng, trong một vụ mua bán đồ cũ, chú Hỏa đã vô tình “trúng mánh” vì trong ruột chiếc ghế nệm cũ mà ông thu mua chứa toàn là vàng. Lại có giai thoại khác đồn thổi rằng, ông mua được một bức tượng đồng nhưng trong ruột của nó cũng chứa đầy vàng. Rồi giai thoại khác nữa lại kể là chú Hỏa làm giàu vì vô tình mua được mấy món đồ cổ với giá rất… bèo.

Nhưng qua thời gian, hầu hết những giai thoại này đều bị những người am hiểu kinh doanh bác bỏ. Giới doanh thương có chung nhận xét là chú Hỏa đã làm giàu bằng chính tin thần lao động cần cù và sự nhạy bén, am hiểu thời thế, thương trường của ông. Hay nói cách khác là ngay từ thời đó, chú Hỏa đã có một tố chất mà ngày nay các nhà doanh nghiệp và giới học thuật gọi là kỹ năng và tư duy, tầm nhìn chiến lược.

Nhận xét của giới doanh thương về sau còn được cũng cố thêm tính thuyết phục bằng những tài liệu mà chính quyền thuộc địa để lại. Các tài liệu lưu trữ này cho thấy, thời điểm mà chú Hỏa còn đi mua bán thanh lý đồ cũ ve chai, chính quyền thuộc địa đã mở cuộc bán đấu giá để thanh lý 20.000 chiếc máy truyền tin cũ, không còn sử dụng được nữa.

Đối với những ông trùm phế liệu ở miền Nam thời đó thì “đống sắt vụn” mà chính quyền thực dân muốn bán không mang lại nhiều giá trị kinh tế cho họ. Nếu thương lượng để mua thanh ly do cu thì còn nghe được, chứ dùng từ đầu giá nghe có vẻ hài hước.

Nhưng với chú Hỏa thì khác, đây là lúc để ông phát huy hết mọi khả năng tiềm ẩn của mình, là thời cơ trăm năm có một. Với cái đầu thông minh bẩm sinh, chú Hỏa thừa biết rằng với thứ mà người ta cho là “đống sắt vụn”, nếu qua bàn tay và khối óc của ông, nó sẽ trở thành khối tài sản có giá trị to lớn đến không ngờ.

Ở khu vực phía bắc nói chung và Hà Nội nói riêng, Bạn có thể đến chợ đồ cũ thưởng thưởng để tìm đồ cũ đồ cổ. Mọi thông tin chi tiết sản phẩm cũng như giá vui lòng liên hệ:
Website: docu24h.com – thanhlydocu.vn
Email: docu24h@gmail.com
Trung tâm chợ : chợ đầu mối bắc thăng long – hải bối – đông anh – hà nội ( ngay chân cầu thăng long )

Sưu tầm

Nghề mua bán phế liệu luôn tất bật với cuộc sống

Từ vùng nông thôn đến thành thị đều có các điểm thu mua do cu phế liệu để phục vụ cho việc tái chế đồ cũ hỏng trở thành những sản phẩm hữu ích phục vụ cuộc sống.Công việc hàng ngày của những người mưu sinh bằng nghề thu mua phế liệu bắt đầu từ 6, 7 giờ sáng cho đến khi tối mịt với những phương tiện hành nghề đơn giản như: Vài bao tải, một cái cân… trên chiếc xe đạp cũ, họ rong ruổi khắp các nẻo đường để mua các loại phế liệu. Đến cuối ngày, họ tập trung tại các điểm thu mua ve chai, bán lại những thứ đã mua được để kiếm lời.

Tin tức liên quan: Mua thanh lý nội thất văn phòng , thanh ly ban ghe van phong, chậu rửa bát công nghiệp, chậu rửa công nghiệp tại chợ đồ cũ Thưởng Thưởng Lớn Nhất Hà Nội.



Chị Hương, cư ngụ phường Tấn Tài, Tp. Phan Rang – Tháp Chàm đã theo nghề gần 10 năm, tâm sự: “Nghề thu mua đồ cũ phế liệu mang tiếng là nghề phụ nhưng đem lại thu nhập chính đấy. Tuy hơi vất vả một chút nhưng nhờ những đồng tiền góp nhặt hàng ngày từ đống lon, chai nhựa, giấy, báo cũ... mà gia đình tôi có thêm đồng ra đồng vào, trang trải cuộc sống hàng ngày.Theo chia sẻ của chị, nghề thu mua phế liệu chỉ dành cho những ai chịu khó, bởi vì mỗi ngày phải đạp xe đến vài chục cây số. Còn Anh Hiệp, ở thôn Thuận Hòa, xã Phước Thuận cho hay: “Vợ tôi qua đời hơn 3 năm rồi, một mình nuôi 2 con ăn học. Thời gian đầu, tôi đi làm thuê đủ các nghề như thợ hồ, bốc vác... Thấy nghề làm mướn bấp bênh, phải đi xa nhà, không có ai chăm sóc con cái nên tôi đã nghỉ làm và chuyển sang mua bán thanh ly do cu phế liệu”. Khi hỏi về sự vất vả của nghề, anh nói: “Lao động kiếm sống thì nghề nào cũng nặng nhọc, nhưng nghề mua bán phế liệu được cái ngày nào cũng làm được, không theo thời vụ. Hôm nào mua được nhiều, bán lại kiếm lời kha khá; hôm nào mua được ít, tôi cũng lời được vài chục ngàn đồng”.

Mỗi vòng xe của họ là sự háo hức, mỗi tiếng rao là sự nhẫn nại... và hành trình mưu sinh của những người làm nghề thu mua thanh lý đồ cũ phế liệu đã vẽ nên bức tranh muôn màu sinh động của những người lao động nghèo. Họ nhọc nhằn vất vả sớm hôm, tích góp để trang trải cuộc sống. Thế nhưng, nghề thu mua phế liệu, lại giải quyết được việc làm, giúp nhiều người có thêm thu nhập cải thiện cuộc sống, nhiều người nuôi được con học đại học.

Ở khu vực phía bắc nói chung và Hà Nội nói riêng, Bạn có thể đến chợ đồ cũ thưởng thưởng để tìm đồ cũ đồ cổ. Mọi thông tin chi tiết sản phẩm cũng như giá vui lòng liên hệ:
Website: docu24h.com – thanhlydocu.vn
Email: docu24h@gmail.com
Trung tâm chợ : chợ đầu mối bắc thăng long – hải bối – đông anh – hà nội ( ngay chân cầu thăng long )

Sưu tầm

Ngắm phố đồ cũ đồ cổ ở sài gòn

Dĩ nhiên là tôi nhận lời, bởi lang thang ngắm đồ cổ (và cả đồ cũ) ở con phố này là thú vui một thời sinh viên của tôi. Lang thang phố là một thú vui khi có thể bắt gặp một món hàng yêu thích từ những cửa hàng vỉa hè như thế này

Tin tức liên quan: Mua thanh lý nội thất văn phòng , thanh ly ban ghe van phong, chậu rửa bát công nghiệp, chậu rửa công nghiệp tại chợ đồ cũ Thưởng Thưởng Lớn Nhất Hà Nội.

Nếu như Hà Nội xưa có 36 phố phường thì Sài Gòn từ lâu cũng có kiểu “buôn có bạn”. Dù là buôn kiểu gì thì nhịp sống của thành phố này cũng rất trẻ trung, sôi động, đặc trưng của kinh tế thị trường là “có cung ắt có cầu”.

Tuy vậy, muốn tìm một con đường mang dấu ấn hoài cổ ở Sài Gòn cũng không khó. Khác xa sự huyên náo, đông đúc thường thấy nơi phố thị, con đường Lê Công Kiều nằm ngay trung tâm thành phố nhưng lại khoác lên mình vẻ mơ màng, sang trọng kín đáo như nét đẹp của những cô thiếu nữ xưa.

Nhiều người gọi đây là phố đồ cổ, bởi từ vỉa hè cho đến nhà phố đều bày bán đồ cũ những mặt hàng được phân loại theo thời gian. Nhưng với tôi, sau nhiều lần lang thang “dòm ngó”, tôi gọi con đường mang tên vị anh hùng thời kháng Pháp này là con đường sống chậm ở Sài Gòn. Bạn sẽ thắc mắc vì sao ư? Tất nhiên, vì nhiều lẽ…

Anh bạn hẹn 10g sáng Chủ nhật cùng ra phố Kiều, tôi tưởng anh tự thưởng cho mình được ngủ nướng sáng cuối tuần nhưng anh bảo, anh tất bật với công việc, thời gian đâu mà ngủ… như tôi?! Ở đây hơn 9g mới mở cửa hàng, ra sớm thì mua bán với ai. Thì ra là vậy. Mở cửa trễ nhưng 5g chiều có nơi đã rục rịch dọn hàng, trễ lắm 7g tối là đóng cửa.

Chỉ cách vài trăm mét với các con đường kế cận bên ngoài mà không gian con phố này vắng vẻ, yên ắng đến lạ lùng. Từ đầu đường đã nhìn thông thống đến cuối đường, vì đường ngắn mà ít có xe cộ qua lại, đặc biệt là không có ngõ hẻm ngang dọc như các con đường khác ở Sài Gòn. Trên vỉa hè chỉ có vài người khách người nước ngoài đang đi bộ, dừng lại nhìn ngắm cửa hàng hoặc hỏi mua vài món hàng vặt lưu niệm.

Chúng tôi rảo một vòng quanh các cửa hàng, hầu như cửa hiệu chỉ đánh số, ít có bảng tên sáng loáng bắt mắt khách. Nơi thì người bán thong thả đọc báo, người thì nhẹ tay lau dọn, sắp xếp đồ đạc hay chỉ ngồi trước cửa ngắm bâng quơ phố xá…

Có chỗ ngoài hiên nhà tụ tập vài quý ông vây quanh bàn cờ tướng, kiên nhẫn làm quan sát viên. Ai cũng thư thái, nhàn nhã, không có vẻ gì là vội vã. Vừa có cảm giác nhịp sống ồn ào của Sài Gòn dừng chân ở ngoài con phố này thì tiếng rao hàng rong cất lên từ cuối đường, giọng trầm đục nhắc tôi về cuộc mưu sinh chưa bao giờ là dễ dàng với biết bao người khốn khó.



Có lẽ thấy chúng tôi không phải là khách muốn mua do cu đồ cổ, cũng chẳng ra dáng khách hàng tiềm năng nên khi chúng tôi vào, người bán không mời chào vồn vã. Chúng tôi cũng tự ngắm nghía xong rồi đi. Chỉ có chị bán trên vỉa hè hỏi khi chúng tôi đến “Tìm gì vậy em, nói chị lấy cho?”.

Anh bạn tôi thích thú khi moi ra được cái chân nến bằng đồng hình cô gái. Chị bán hàng nói, có người muốn mua hai cái nhưng chị có một cái thôi nên mới còn. Sợ chúng tôi cũng đổi ý như khách trước, chị tiếp lời thuyết phục: “mua đồ cũ đồ cổ chứ có phải đồ mới đâu mà muốn bao nhiêu cũng có. Không phải ai cũng mua được đâu, là do có duyên hết đó em ạ”.

Anh bạn tôi phát hiện, hầu như chủ tiệm trên con phố này đều là người Bắc. Anh Vũ Xuân Trung – cư dân ở đây xác nhận đúng như thế. Anh quê Nam Định, từng là dân sưu tập tranh, khi chọn phố Kiều làm nơi an cư vào năm 1990, anh kiêm luôn mua ban do cu đồ cổ, nhưng mảng tranh vẫn được anh ưu ái hơn cả, nhất là tranh sơn mài.

Anh Trung giới thiệu pha với sự hãnh diện: “Ở đây an ninh, trật tự tốt lắm. Nhiều chính khách như Tổng thống Mỹ, Nữ hoàng Đan Mạch đến TP. Hồ Chí Minh đều ghé thăm con phố này”.

Anh Lê Mỹ Hảo, chủ cửa hàng số 48 là người Hà Tây, vào miền Nam sống và kinh doanh ở đây từ năm 1992 cho biết, thời cực thịnh của thị trường đồ cổ là từ năm 2006-2010. Thời đó nhờ địa ốc, chứng khoán được mùa, nhiều người phất lên thành đại gia.




Để nâng tầm văn hóa, nhiều người chọn cách… chơi cổ ngoạn, sưu tập cho mình hoặc mua làm quà tặng. Thế nên mới có cảnh đại gia đánh xế hộp đi gom đồ cổ, chỉ cần ưng mắt hàng xịn là chồng tiền cái rụp, chẳng cần “cò kè bớt một thêm hai”.

Hơn ba năm nay tình hình kinh tế khó khăn, thị trường đồ cổ cũng đi xuống theo, trầm lắng hẳn. Hầu hết các cửa hàng ở phố này tồn tại được là nhờ khách quen, chứ khách vãng lai thì không đáng kể.

Anh Hảo cho biết, phần lớn cửa hàng là nhà “chính chủ”, không phải thuê mướn mới duy trì được, vì có khi cả ngày chẳng bán được món nào. Có khi cả tháng chỉ cần bán được một vài món là sống khỏe. Bởi ai cũng biết giá trị đồ cổ rất vô chừng, tùy thuộc vào độ hiếm và độc đáo mà có giá càng cao. “Buôn bán mặt hàng này nó thế, có muốn sống nhanh cũng không được” – anh Hảo cười.

Con phố ngắn nên ai cũng biết mặt, tên tuổi, quê quán của nhau cả. Anh Hảo kể vanh vách, anh Tâm (số 11), anh Xương (số 20), anh Hùng tàu (số 22), chị Thủy (số 58), anh Tuân đèn (số 62)… Cũng có vài chủ tiệm người miền Nam như anh Thọ (số 15), anh Sáu Thạnh (số 5).

 Ở con phố này mọi người đối với nhau rất tình cảm không vì “nhất cận lân” mà còn vì tình đồng hương nên gắn bó, san sẻ nhau, không cạnh tranh kiểu mạnh ai nấy bán. Cùng đồng hương với anh Hảo còn có anh Kim (số 68), anh Tài cao (số 70), hay người Nam Định có anh Trung (số 17), anh Trường (số 72), anh Thắng – Kim Anh…

Phố lạc xoong trở thành phố đồ cổ

Dân cố cựu của Sài Gòn hãy còn nhớ Bảo tàng Mỹ thuật TP. Hồ Chí Minh ngày nay cùng với những dãy phố xung quanh, trong đó có đường Lê Công Kiều nằm trên khu đất vàng vốn từng là sở hữu của chú Hỏa – một trong những “đại gia” giàu nhất Sài Gòn vào những năm nửa đầu của thế kỷ trước.

Khởi nghiệp từ gánh ve chai rồi trở thành “trùm” bất động sản, người đàn ông gốc Hoa này cũng để lại mối duyên công việc có liên quan đến nghề thu mua thanh ly do cu từ ve chai, đồ cũ, đồ cổ cho cư dân của phố Lê Công Kiều.

Sau giải phóng, trải qua nhiều biến thiên, đây là nơi tập kết, trung chuyển đồ cổ, đồ giả cổ, hàng lưu niệm cao cấp… ra những cửa hàng lớn ở khu Đồng Khởi, Nguyễn Huệ, Mạc Thị Bưởi… Đến khoảng năm 1990, do việc thuê mặt bằng gặp khó khăn nên một số chủ cửa hàng đã dời về bán tại nhà.

Nằm nối giữa hai con đường Phó Đức Chính và Nguyễn Thái Bình, thuộc phường Nguyễn Thái Bình (quận 1), đường Lê Công Kiều chỉ dài hơn 200m nhưng lại là một con đường khá đặc biệt ở Sài Gòn, được nhiều người biết đến, nhất là trong giới chơi đồ cổ và những người thích sống chậm.

Họ đến đây không chỉ đơn thuần để mua bán thanh lý đồ cũ mà còn để thưởng thức, tìm về hương sắc Sài Gòn xưa. Người bán kẻ mua dù làm nghề gì cũng có chung niềm đam mê, yêu thích đồ cổ, họ trân trọng từng lưu vật bé nhỏ của tiền nhân.

Đừng nghĩ đồ ở phố cổ đều to tát, lấp lánh, sơn son thếp vàng hay chạm rồng khắc phụng mà nhầm, bởi ở đây “thượng vàng hạ cám” kiểu gì cũng có. Từ những vật dụng hằng ngày của người dân như chiếc bát hương, chiếc hộp quẹt, đèn măng-sông, đến những vật chỉ có ở nhà quan hay người giàu như tấm hoành phi, liễn, câu đối…

Cả những vật tâm linh để thờ cúng, tượng Phật các loại. Cũng có thể tìm thấy cái nút áo đến chai rượu Tây, đồng tiền xu đến đồ nghệ thuật gốm sứ, đồ gỗ, tranh pháo… thuộc nhiều niên đại. Hàng có được từ nhiều nguồn, thu mua của dân, từ nước ngoài đều có.

Tôi có vài người bạn vong niên dù đã “cáo lão quy điền”, về ở ẩn ở những vùng xa trung tâm thành phố, nhưng hằng tuần đều đặn đến phố đồ cổ để uống ly cà phê lề đường, cùng bạn bè tán gẫu dăm ba câu chuyện vãn về thú chơi cổ vật.

Có khi chẳng mua bán đồ cũ gì cũng sà vào vài tiệm. Chủ và khách đã quá quen nhau nên chẳng cần mời mọc gì. Vì chủ đã biết rõ sở trường của khách chơi món gì, chỉ khi nào có đúng món ấy thì ưu tiên để dành cho khách “ruột” chọn trước. Khách cứ nhẩn nha xem ngắm.

Biết tôi có ý định viết bài về phố đồ cổ này, ông bạn già đăm chiêu nói: “Phố cũng như người, không phải tiếp xúc một ngày một buổi mà có thể hiểu hết được. Nhưng có điều này là chân lý: có yêu mới thấy đẹp, mới “chín bỏ làm mười”. Tôi lui đến đây đã 20 năm rồi, từ khi nó chỉ là nơi tập kết đủ thứ đồ cổ, đồ cũ, tôi thấy cái tình ở con phố này khó tìm được ở nơi nào khác”.

Tôi hiểu ý ông muốn nói gì. Đó là những chuyện không hay về buôn bán đồ cổ, một thời chuyện chảy máu cổ vật cũng xảy ra ở đây. Chuyện đồ cũ – mới, thật – giả lẫn lộn. Đã là chợ, không thể trách người mua hay người bán, chỉ có điều đồ cổ đẹp, tốt, có giá trị chỉ có thể đến tay người hiểu biết. Nghề chơi cũng lắm công phu là thế.

Khách đến đây đủ thành phần, từ cậu học sinh tập tành sưu tập tiền xu, anh thầy giáo trẻ mê máy hát đĩa cổ, anh kỹ sư mê đồng hồ… Hay như linh mục Nguyễn Hữu Triết, người nổi tiếng với bộ sưu tập đèn cũng là khách thường xuyên của phố này.

Một buổi trưa, tôi ghé cửa hàng nhỏ có vẻ cũ kỹ, bình dân của anh Xương chuyên bán đèn, hỏi anh dạo này buôn bán thế nào, có hàng độc dành cho khách quen không. Vừa đóng hàng vào giỏ, anh nói, lai rai thôi. Anh kể về vị khách đặc biệt của mình: “Cha Triết sưu tập đèn lâu rồi, ông có nhiều cái đẹp, quý lắm. Ở phố này ai cũng biết ông cả”.

Giờ đây, con phố này cũng là điểm tham quan không thể bỏ qua của du khách nước ngoài khi đến TP. Hồ Chí Minh. Bước vào con phố, khách không giấu vẻ ngạc nhiên thú vị khi từ đầu đường cho đến cuối đường, đồ cũ, đồ cổ được bày bán từ vỉa hè đến các cửa hàng sang trọng với đủ chủng loại. Anh Hảo cho biết, khách nước ngoài chiếm khoảng 50%, gồm cả khách buôn và khách du lịch.

Ngoài niềm đam mê đồ cổ, nhiều người còn là kỳ thủ nghiệp dư

Ở phố này không chỉ có các tiệm bán đồ lưu niệm, cổ vật, còn có một hiệu sửa máy ảnh nổi tiếng từ xưa, có góc vỉa hè sửa các loại máy xay sinh tố, nồi cơm điện, quạt máy…, giữa phố là một quán ăn, một trường học cũng khép mình bên con phố.

Gọi Lê Công Kiều là chợ đồ cổ chỉ là cách gọi truyền miệng, chứ theo giấy phép kinh doanh, những tiệm ở đây đều đăng ký buôn bán đồ gốm sứ, thủ công mỹ nghệ… Các tiệm tuy bày bán nhiều mặt hàng cho đa dạng, nhưng mỗi nơi đều có “đặc sản” riêng.

Khách cũng là chỗ thân quen thuộc diện ưu tiên nên hàng tốt ít khi còn để đến tay khách vãng lai. Vì vậy mà có người than phiền, ra phố Kiều là bị lừa, chỉ toàn đồ mới. Cũng không ai đi thanh minh, vì có khi “há miệng mắc quai”.

Các cửa hàng số 19, 21, 23 có nhiều hàng gốm sứ, đồ cổ các nước châu Á có các cửa hàng số 34, 38, 40. Muốn kiếm các loại bàn ghế, tủ, trường kỷ kiểu cổ, các cửa hàng số 15 và 36. Cửa hàng 48 bán đồ sơn mài, đồ gỗ, các bức hoành phi, câu đối, khắc gỗ…

Anh Hải là dân kinh doanh thiết bị điện, ở quận Tân Phú nhưng anh đến phố Kiều “như cơm bữa”. Do nghề nghiệp nên anh cũng mê sưu tập đèn điện, trước là thỏa đam mê, sau là phục vụ công việc.
Những chiếc đèn bàn, đèn ngủ thời Pháp đã hư cũ, qua tay anh mày mò đã có thể sử dụng được. Lâu lâu săn lùng được cái nào còn mới nguyên là mừng như bắt được vàng. Anh còn mê đồ gỗ, đi đâu thấy đồ gỗ… sắp hư, bị người ta vứt bỏ là mang về, chế biến đủ kiểu sao cho hợp với đèn.

Làm được bộ nào ưng ý, anh chụp hình mang lên phố “khoe” với bạn. Anh nhận mình chỉ chơi “tài tử”, nhưng tôi biết nếu không đam mê, anh không thể chơi hồn nhiên như thế.

Không riêng vì việc mua đồ cổ ở phố Lê Công Kiều mà bất cứ nơi đâu, bao giờ cũng có phần phiêu lưu đòi hỏi người mua phải có con mắt nhà nghề, có kinh nghiệm lăn lộn trong việc săn tìm cổ vật.

Chị Tú Anh, người chơi lâu năm trong nghề chia sẻ, với chị, ra phố này là thú vui được lang thang trên con phố yên bình, được gặp gỡ, trò chuyện với những người bạn, người quen cùng sở thích. Có khi chịu khó lượm lặt cũng được nhiều món thú vị giá hời như tem, tiền xưa, huy hiệu, bàn ủi…

Đã thành chỗ thân quen từ lâu nên ai có đồ trang sức cổ đều dành cho chị. Vậy mà đôi khi chị vẫn phát hiện có đồ mới lẫn vào, khi ấy chị nhẹ nhàng nhắc khéo chủ tiệm về sự “nhầm lẫn”. Nói tóm lại, yên tâm ra phố Kiều mua đồ cũ, nhưng đồ cổ thì hãy cẩn thận.

Chơi có bạn bao giờ cũng vui hơn một mình nên với dân sưu tầm cổ vật, ra phố Lê Công Kiều là một địa điểm lý tưởng. Bên ly cà phê, ván cờ, những câu chuyện về đồ cổ không bao giờ cạn, chủ đề từ Nam ra Bắc, từ Đông sang Tây…

Họ ra đây như một thói quen, dù biết không có đồ để mua, chưa có gì mới để xem, hoặc không đủ tiền mua, nhưng nếu không ra lại thấy nhớ. Như mấy ông bạn vong niên của tôi, đàm luận chuyện đồ cổ xong lại… đâm lo, sợ mai đây lớp trẻ chỉ đam mê đồ hightech mà thờ ơ với cổ vật Việt, hay muốn xem cổ vật Việt phải ra nước ngoài!

Rồi lại lo đến sau này có khi chính người nước ngoài làm công việc tìm hiểu, giảng dạy về văn hóa Việt cho người Việt! Âu cũng là những nỗi lo gần của những người nặng lòng với văn hóa, cổ vật Việt.

Tôi không phải là người chơi đồ cổ, nhưng niềm xúc động, mối hoài cổ khi nhìn những cổ vật từ hàng trăm năm trước ở phố đồ cổ này vẫn nguyên vẹn như lần đầu vào bảo tàng xem triển lãm cổ vật.
Rồi đây có khi phải “đập cổ kính ra tìm lấy bóng…”, nghĩ đến phố đồ cổ và những giờ lang thang sống chậm giữa lòng Sài Gòn, thầm mong nơi này giữ được một nét duyên chấm phá cho thành phố.

Ở khu vực phía bắc nói chung và Hà Nội nói riêng, Bạn có thể đến chợ đồ cũ thưởng thưởng để tìm đồ cũ đồ cổ. Mọi thông tin chi tiết sản phẩm cũng như giá vui lòng liên hệ:
Website: docu24h.com – thanhlydocu.vn
Email: docu24h@gmail.com
Trung tâm chợ : chợ đầu mối bắc thăng long – hải bối – đông anh – hà nội ( ngay chân cầu thăng long )

Sưu tầm