Trên khu đất rộng khoảng 5.000
mét vuông ở đầu làng Bỉnh Di (xã Giao Thịnh, huyện Giao Thủy, Nam Định) một bảo
tàng lưu giữ những nét đặc sắc nhất của nông thôn đồng bằng Bắc Bộ đang được
xây dựng. Người nuôi ý tưởng và say mê triển khai việc sưu tầm hiện vật chính
là cô giáo Ngô Thị Khiếu, trước đây dạy môn sinh - địa nhiều năm tại trường
làng.
Quan tâm: Mua thanh lý nội thất văn
phòng , chậu
rửa bát công nghiệp, chậu
rửa công nghiệp tại chợ đồ cũ Thưởng
Thưởng Lớn Nhất Hà Nội thanh
ly noi that van phong.
Cuộc sống ông cha thấm trong từng đồ đồng nát
Có một lần, rất vô tình cô giáo
Ngô Thị Khiếu (huyện Xuân Trường, tỉnh Nam Định) thấy các bà, các chị quê mình
rộn ràng mang những mâm, ấm, nồi, thau đi ban
do cu đồng nát. Thấy lạ, cô giáo Khiếu lên tiếng hỏi thì được các bà, các
chị trả lời rằng họ mang những đồ đồng nát này đến bán cho đại lý. Sau đó đại
lý sẽ đập bẹp rồi nấu thành những vật dụng mới. Nghe thế, cô giáo Khiếu chợt thấy
rùng mình.
Nghĩ đến cảnh những vật dụng thân
thuộc một thời của cha ông giờ bị mang vào nung chảy, chả khác nào "xóa sạch
quá khứ" nên cô đã hỏi mua lại. Ban đầu những người mang hàng đi bán cứ mắt
tròn mắt dẹt không hiểu cô giáo mua do cu lại những đồ "bỏ đi" ấy làm gì. Sau
thấy cô năn nỉ bảo là: "Các chị bán đâu cũng là bán. Chi bằng bán cho em
luôn" thì họ đồng ý.
Cô Khiếu tâm sự: "Lúc đó tôi
chỉ thấy tiếc và thấy nó rẻ quá nên mua. Sau đó tôi mới nghĩ: Các con, các cháu
mình từ nhỏ đến giờ đã biết gì về những vật dụng đã gắn bó với bao đời ông bà,
cha mẹ chúng đâu". Thế là từ bấy, gặp cái gì thân thuộc với tuổi thơ của
mình, với bố mẹ mình, cô đều tìm mua lại để kể cho các con nghe cuộc sống nông
nghiệp của ông cha. Từ ngày cô mua đồ cũ
"mẻ" đồng nát đầu tiên đến giờ cũng đã mười mấy năm.
Mục đích của cô giáo Khiếu chỉ
đơn giản vậy thôi. Song lần nào gặp hàng đồng nát cô cũng giữ lại và hỏi mua thanh ly do cu, vì "cuộc sống của ông
cha mình thấm cả vào đó rồi, mỗi một vật dụng đều chứa đựng một cuộc đời, số phận
đẫm mồ hôi, thậm chí cả nước mắt của ông cha ta, mà giờ mang đập bẹp, nấu mới
thì tiếc lắm". Nếu chỉ một mình làm việc này, cô Khiếu sợ mình sẽ bỏ sót rất
nhiều những vật dụng quý báu, thế nên cô nhờ cả những người anh em của họ hàng
bên nội bên ngoại cùng thu mua giúp.
Đồng lương giáo viên eo hẹp của
cô đều dồn cả vào những đồ đồng nát. Nồi, niêu, ấm, chậu, mâm... chật cứng cả
ngôi nhà ở miền quê Giao Thịnh lúc nào không hay. "Chồng và các con tôi
lúc đầu thấy thế thì không bằng lòng đâu, cứ bảo tôi hâm, không dưng đi tha
toàn những đồ đồng nát về chật cả nhà. Nhưng dần dần họ cũng hiểu và tạo điều
kiện để tôi thu mua thanh lý đồ cũ".
Đến giờ, "gia tài đồng nát" của cô Khiếu là hơn 2 tấn đồng với các loại
xoong, mâm, ấm, chậu, đèn; chưa kể các loại chum vại sành, sứ đã lên đến cả
nghìn chiếc.
Hễ cứ nghe ở đâu người ta đồn có
đồ đồng nát định bán là cô Khiếu lại lọ mọ tìm đến. Còn nhớ có lần cô sang tận
Thái Bình, tìm đến nhà một người mà cô nghe giới thiệu là giữ mấy cái mâm đồng
chạm trổ hoa văn tinh xảo. Chuyến đi đó lại đúng hôm cơn bão lớn đổ bộ vào Nam
Định, Thái Bình. Đến bến xe Thái Bình thì mưa to, gió giật. Sợ thời tiết thì ít
mà sợ người ta bán mất mấy cái mâm đồng thì nhiều.
Cô Khiếu quyết tâm thuê xe ôm với
giá cao gấp ba ngày thường để đi đến tận nơi. "Vừa đói, vừa rét, vừa ướt
như chuột lội, thế mà đến nơi thì người ta vừa bán
đồ cũ đồng nát chiều hôm trước. Trận đó tôi ốm nặng lắm, nằm bẹp cả tuần lễ,
cứ nghĩ đến những cái mâm đồng chạm trổ mà tiếc đứt ruột", cô Khiếu cho biết.
Lập bảo tàng vì muốn giữ hồn quê
Cô giáo Ngô Thị Khiếu, sau khi tốt
nghiệp Trường Sư phạm, cô nhận công tác tại Trường cấp 2 Giao Thịnh (xã Giao Thịnh,
huyện Giao Thủy, tỉnh Nam Định). Chính tại nơi này, cô đã gặp và nên duyên chồng
vợ với thầy giáo Hoàng Kiền. Sau này, do nhiệm vụ thầy Hoàng Kiền đã phải từ
giã bảng đen để lên đường bảo vệ Tổ quốc. Khi còn trẻ, cô Khiếu đã rong ruổi khắp
nơi theo chồng để gieo cái chữ. Chỉ đến khi các con đến tuổi đi học, cô Khiếu mới
xin về Hà Nội công tác, còn chồng cô vẫn tiếp tục bảo vệ hải đảo xa xôi.
Ý tưởng lập bảo tàng của vợ chồng
cô giáo Khiếu xuất phát từ một lần họ về thăm quê. Ấy là năm 2009, nhận lời mời
của UBND xã Giao Thịnh, bà và chồng (ông Hoàng Kiền, hiện là Thiếu tướng - Giám
đốc Ban quản lý đường tuần tra biên giới, về quê dự lễ khánh thành trường mầm
non của xã. Ông bà thấy những mái trường quê nhà còn nhiều thiếu thốn, các cháu
mầm non thiếu chỗ vui chơi, các cháu học sinh cấp 1, cấp 2 thì thiếu đồ dùng học
tập, sách báo. Vợ chồng cô đặt vấn đề với xã, xin được mua một sào đất để xây
thư viện cho các cháu. Vợ chồng cô sẽ chuyển cả cái kho sách cũ trong thư viện
gia đình và mua thêm sách mới để các cháu học sinh và bà con trong xã có thể đến
đọc mỗi ngày.
Khi những chuyến về quê ngày một
dày hơn, cô giáo Khiếu nhận thấy thế hệ trẻ trên chính quê hương nông nghiệp của
mình còn không biết đến cái cối giã gạo, cái bồ đựng thóc, cái nơm bắt cá, cái
ách cày bừa buộc trên lưng trâu chứ đừng nói gì đến trẻ con phố thị.
"Trong đầu tôi mới nghĩ hay là mình dựng lên một bảo tàng chứa tất cả những
gì thuộc về nông thôn, nông nghiệp!". Ý tưởng của cô Khiếu được chồng ủng
hộ ngay.
Thế giới nông cụ trong bảo tàng đồng quê.
Biết vợ chồng cô giáo Khiếu có ý
định xây dựng bảo tàng đồng quê để phục vụ con em trong vùng, người dân Giao Thịnh
và những xã lân cận đã mang đến tặng cô những món đồ rất ý nghĩa. Có hôm một
bác đánh dậm ở xã bên, quần vẫn còn xắn móng lợn, chân tay lấm lem bùn đất xách
theo cái nơm, cái đó và cái vó nhỏ đứng trước sân nhà cô Khiếu bảo: "Tôi
mang mấy thứ này đến để cô cho vào bảo tàng". "Những thứ bác ấy mang
đến là rất nhỏ về giá trị kinh tế, nhưng giá trị tinh thần và tấm lòng của bác ấy
thì thật lớn!" - cô Khiếu cảm kích.
Cổng vào "Bảo tàng đồng
quê" dựng theo cổng làng truyền thống Bắc bộ, hai bên cổng có khu trồng lúa,
trồng đay, ở giữa có ao thả cá. Trên bờ ao trồng cúc tần, dâm bụt, duối, ô
rô... mỗi loại một cây. Bên trái là hai ngôi nhà lợp cỏ tranh. Nhà chình đất,
có cái bếp nhỏ là nhà bần nông. Nhà có nhiều chum vại, có nhà bếp to là nhà
trung nông. Trước mỗi ngôi nhà đều có một vườn rau nho nhỏ. Ngôi nhà năm gian
bên phải lợp ngói, bên trong có sập gụ, có bộ tràng kỷ, có cái sân rộng lát gạch
chỉ là nhà địa chủ. Phía trước là ngôi nhà cấp bốn có giường tre, võng gai, bàn
trà...
“Những thứ ấy rất nhỏ về giá trị kinh tế, nhưng giá trị tinh thần thì
thật lớn”.
Những ngôi nhà đó, chỉ có nhà bần
nông là cô phải sưu tầm sách vở, hỏi ý kiến các nhà văn hóa, các cụ già để rồi
dựng mới. Còn nhà trung nông, nhà địa chủ và nhà cấp bốn đều do cô tìm mua lại
trong dân. Từ cột kèo, rui mè, mái ngói đến nội thất bên trong, tất cả đều được
chuyển đến bảo tàng nguyên vẹn. Các bác thợ nề, thợ mộc Giao Thịnh chỉ việc lắp
ráp lại và sắp xếp sao cho giống hệt ngôi nhà mà người bán đã từng ở. Thậm chí
cả gian bếp của nhà trung nông, cách bố trí, bày biện ra sao cô cũng đều tái hiện
nguyên vẹn.
Phía cuối khuôn viên bảo tàng cô
Khiếu cho xây chuồng nuôi lợn. Rượu gạo được ủ men, được nấu bằng nồi đồng
trong gian bếp nhà trung nông. Bao nhiêu dấm bỗng sẽ dành để nuôi lợn. Nhiều
người đến bảo tàng đồng quê của cô, thấy có nấu rượu, nuôi lợn, thả cá, trồng
rau; lại thấy bảo tàng mới hoàn thành giai đoạn 1 mà đã hết đến hơn 4 tỉ đồng;
người ta bảo thế này thì giống khu du lịch chứ chả thấy giống bảo tàng, hay là
cô còn có mục đích kinh doanh? Cô Khiếu cười: "Tôi đang cố gắng học theo
cách làm bảo tàng hiện đại của thế giới. Chứ còn cứ theo lối truyền thống thì
thành hiện vật chết mất rồi, người ta vẫn bảo "khô như ngói bảo tàng"
đấy thôi. Vả lại bảo tàng của tôi hướng đến thế hệ trẻ, có hoạt động sống như
thế, việc học của các cháu chẳng hiệu quả và bổ ích hơn hay sao!".
Gia đình cô Ngô Thị Khiếu được
lãnh đạo xã Giao Thịnh, huyện Giao Thủy đồng ý cho thuê mặt bằng với diện tích
5000m2 để xây dựng bảo tàng. Cô Khiếu chọn thầu khu đất trong 30 năm với giá
200 triệu đồng. Bảo tàng xây dựng xong giai đoạn 1 đã lên tới gần 4 tỷ đồng. Với
chi phí khá lớn đó nhưng bảo tàng vẫn là điểm du lịch, học tập miễn phí cho học
sinh và nhân dân địa phương. Đây là mô hình dựa theo cách làm của bảo tàng hiện
đại, những hiện vật ở đây luôn sống động. Tâm nguyện của cô Khiếu là dựng lên một
quần thể để nhân dân, học sinh, sinh viên gần xa được tham quan, tìm hiểu về những
gì mà nền văn minh lúa nước để lại".
Khách hàng có thể mua ban do cu quạt cổ cũng như các vật dụng cần
thiết khác cho gia đình, văn phòng, nhà hàng với giá thanh lý đồ cũ tại Chợ đồ
cũ thưởng thưởng – Chợ đồ cũ lớn nhất miền bắc:
Website: docu24h.com –
thanhlydocu.vn
Email: docu24h@gmail.com
Trung tâm chợ đồ cũ : chợ đầu mối bắc thăng long – hải
bối – đông anh – hà nội ( ngay chân cầu thăng long )
Sưu tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét